Chuyện Brazil 2006: Điệu Samba buồn
Bóng đá hay ở chỗ, nó không tuân theo hệ quy chiếu nào cả, tính chất này phản bác hoàn toàn nguyên lý mạnh được yếu thua. Thất bại của Brazil 1982, Hà Lan 90, Argentina 2002 và Brazil 2006 là những minh chứng sống động.
Trong đó, thế hệ Brazil 2006 gây ấn tượng với mình hơn bất cứ đội ngũ nào, thế rồi họ cũng gục ngã theo cách chả ai ngờ đến.
>>> Cập nhật mới nhất: Soi kèo bóng đá tại soikeoz.vip
Nhìn cách Brazil hủy diệt vòng bảng với 3 trận toàn thắng trước khi Ronaldo vác bụng bia lừa qua thủ môn Kingston (Ghana) khó ai nghĩ Pháp đủ sức gây khó dễ cho Selecao. Nhưng lịch sử lại hay chỉ ra rằng, người Brazil thường dở nhất khi họ được đánh giá cao. Chuyện đối thủ lên đồng khi gặp Vàng Xanh là một nhẽ nhưng cốt lõi nằm ở sự chủ quan, căn bệnh mãn tính với nền bóng đá nặng về cảm hứng và yếu về kỷ luật chiến thuật. Bởi khi sở hữu những khẩu trọng pháo có một không hai trong lịch sử như thế này, khó để họ nghĩ mình sẽ thất bại. Nhưng Brazil 1950, 1982 là như vậy.
Trở lại trận tứ kết với Pháp. Dù thời gian đã trôi qua 14 năm, nhưng tôi vẫn không thể quên hình ảnh Roberto Carlos mải cột dây giày khi Zidane đá phạt cho Henry ghi bàn, tình huống lẽ ra người kèm Henry là số 3 huyền thoại. Cũng giống như Italia 82, ông Domenech chủ trương xây dựng đội tuyển Pháp ít hào hoa nhưng nặng về tính hiệu quả, dù Zidane vẫn chơi tuyệt hay ở giải đấu cuối cùng của mình. Một hàng thủ dù không mạnh bằng France 98 nhưng đã làm điều không ai nghĩ đến là ngăn chặn được ngũ hổ tướng Ronaldo, Adriano, Kaka, Ronaldinho, Robinho trong 90 phút. Xin nhấn mạnh, là hàng công của Brazil năm ấy có thể so sánh với bất đội ngũ nào từng vô địch World Cup.
Nếu như ở Confred Cup 2005, chuyện Brazil lên ngôi bằng thứ bóng đá tấn công hủy diệt nhưng lại vô tình phơi bày mọi thứ họ có. Bởi 12 tháng sau đó, các đối thủ đều đã nghiên cứu hết bài vở của Selecao khi ứng cử viên số 1 bê nguyên vẹn chiến thuật đã từng sử dụng.. Trong ký ức của tôi khi ấy, một khi Ronaldinho và Kaka bị bắt bài, thì HLV Carlos Alberto Parreira không có những lựa chọn B hay C.
Bởi khi 2 nhạc trưởng của họ bị khóa chặt, thì việc tung những Adriano, Robinho vào sân cũng trở nên vô nghĩa khi Brazil thiếu hẳn những đường chuyền quyết định. Pháp ghi bàn từ cơ hội gần như là duy nhất của trận đấu, nhưng chiến thắng đến nhờ những chiến binh ở hàng thủ như William Gallas, Lilian Thuram. Để rồi sau đó, họ bê nguyên si lối đá này trước Bồ Đào Nha và cũng thắng 1-0. Trong khi thất bại trước Italia chẳng qua cũng là câu chuyện “Kẻ cắp gặp bà già”, khi đơn giản Azzurri là bậc thầy của mưu sâu kế hiểm, với hình ảnh lầm lũi của Zidane khi mắc mưu Materazzi.
Quay trở lại với Brazil, điều nghịch lý là ở 2 chức vô địch gần đây (USA 94, Nhật Bản – Hàn Quốc 2002) thì họ lên ngôi bằng quan điểm bóng đá thực dụng, vốn khác hẳn với truyền thống Joga Bonito lừng danh. Những chiến thắng ấy đến đều trong hoàn cảnh Brazil bị đánh giá thấp cho khả năng vô địch, nghĩa là tâm thế của họ phải thận trọng thay vì sự ngạo nghễ của ứng cử viên hàng đầu. Pháp thua ở cá nhân nhưng lại vượt trội về tính tổ chức trận mạc. Thế nên, cú vấp ngã ở Đức của Brazil nghe thì bất ngờ đấy nhưng ngẫm lại mới thấy chúng hợp lý làm sao./
>>> Xem thêm bản tin nhận định: Tỷ lệ kèo nhà cái cùng soikeoz.vip